本ページはプロモーション(広告)が含まれています |
E và chồng yêu được hơn 2 năm thì có 1 bé, giờ đã được 9 tháng.
Cuộc sống đơn giản vợ ở nhà chồng con chồng đi làm. Cứ bơ đi mọi thứ thì vui vẻ, nhưng lúc cần sống có trách nhiệm với nhau thì mâu thuẫn lại xảy ra.
đăng ký kết hôn bên này và hai bên gia đình mới chỉ có lễ sang nói chuyện người lớn, chưa đám cưới, chưa hoa chưa nhẫn, chưa một lời cầu hôn: khi nào mình cưới nhau nhé hay đại loại vậy! Em không phải kiểu cô gái mong cầu 1 đám cưới như mơ hay gì đó, nếu được yêu thương, cuộc sống hạnh phúc em thấy những điều đó chỉ là hình thức chẳng cần thiết, nhưng nhìn lại cuộc sống gia đình hiện tại, nhìn xung quanh mình em cảm thấy mình thật thiệt thòi. Được ăn học đàng hoàng, chẳng thua kém gì ai, mà sao chẳng được trân trọng. Cái em cần chỉ là một câu nói thôi.
Anh là người đàn ông tử tế, hiền lành nhưng, bọn e không có tiếng nói chung, khác nhau sở thích, mục tiêu, suy nghĩ, và bọn em đang chẳng có đích tới (em cảm nhận vậy).
Em muốn có những cuộc nói chuyện nghiêm túc, được tâm sự, được nói chuyện về kế hoạch tương lai, nhưng chỉ nhận được sự ức chế và những câu trả lời chung chung. Em luôn chủ động mở ra những cuộc nói chuyện ấy, nói ra suy nghĩ của mình và muốn cùng tìm cách giải quyết, thì kết thúc đều là thêm bất đồng và những giọt nước mắt. Lúc trước anh thấy em buồn thì nhận ừ anh sai vì anh đã không chủ động. Còn bây giờ thì anh cáu gắt và mệt mỏi với cách hành xử của e.
Sau khi sống cùng anh thì em mất luôn cả mục đích sống luôn, chẳng biết mình đang đi đâu và vì cái gì, con cái tương lai sẽ ra sao, ở lại hay về Việt Nam, khi nào…
Anh luôn bao biện rằng anh nghĩ và có rất nhiều kế hoạch chỉ là anh không chia sẻ, anh không nói ra kế hoạch của mình, vì thời thế luôn thay đổi chả biết đâu mà nói ra. gia đình
Nhiều lần em thấy em chọn sai chồng, chọn sai con rể cho bố mẹ, sai anh rể cho các em. Tính từ ngày bọn em có em bé, chắc anh mới liên lạc với gia đình em mỗi người được 2,3 lần dù em nhắc rất nhiều. Cụ thể là từ tết âm tới giờ chưa có tin nhắn xã giao nào cả.
Kể cả việc gọi điện cho bố mẹ anh em của anh, e cũng phải nhắc.
Anh đi làm công ty hầu như rất ít tăng ca.
Nhưng Anh luôn bảo a không có thời gian, chưa kịp làm gì luôn. Trong khi vó hôm thức tới 2, 3h sáng xem bóng đá. Lướt điện thoại tới 12h đêm…
Sánh anh đi làm, Tối về tắm xong là có cơm ăn, chơi với con rửa bát và chuẩn bị đồ ăn ngày mai mang đi làm. Từ khi sinh em gần như chưa có thời gian nào cho riêng mình. Cả ngày tranh thủ đi tắm cũng bị giục nhanh vào cho con bú.
Chả biết từ bao giờ với anh, những việc em làm là vô tri, em quát mắng chỉ trích quá nhiều, em không hài lòng với mọi thứ, chỉ biết chăm chăm vào cái xấu, không chịu công nhận cái tốt của chồng.
Có nhiều điều em bị mệt mỏi khi chăm con, chăm gia đình, khiến em stress, bị 1 mình, cô đơn trong chính căn nhà của 2 vợ chồng.
Lâu dần em cảm thấy mình quá khó tính, là 1 người vợ tệ.
Em ốm khản đặc tiếng cả 2 tuần chồng em không hỏi một câu em ổn không, như kiểu ốm không ổn thì la điều đương nhiên vợ?
Đêm nằm khóc, ho, tịt mũi, cả đêm không ngủ được, và bây giờ là 5h sáng em đang viết những lời này cùng tiếng ngáy của anh…cũng không một câu em sao à?
Dỗi nhau dù sống cùng, e bị covit sốt 2 ngày anh không hề biết, a bảo do em tiêm vaxcin về đó.
Anh không tin tưởng vào cách em chăm con. Anh muốn em làm thế này, muốn em thay đổi thế kia. Con khóc thì anh bảo: Em làm gì con thế???
Em muốn biết làm gì để anh bớt vô tâm, biết suy nghĩ cho người trong gia đình hơn là mấy sở thích cá nhân ít nhất là vào lúc này.
Và em thì đang sai ở đâu? Hay cứ như mọi người quen khuyên em đừng hy vọng hay đòi hỏi gì quá, hài lòng là sẽ thấy hạnh phúc?
Mẹ việt ở Nhật
Chưa có bình luận nào! Hãy là người bình luận đầu tiên.